Top Thực phẩm chức năng NMN của Nhật Tốt nhất ! (Cập nhật 2024)
Posted: 03 Th4 2024
Trang chủ » Góc Suy Tư » Chúc năm mới bình yên !!!
Lúc còn nhỏ, vào sáng mồng 1, mẹ thường hay kêu tôi dậy sớm học bài để cả năm siêng và học giỏi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, giờ đây sáng mồng 1 tôi cũng thức dậy sớm, nhưng không phải để học bài mà để tất bật chuẩn bị cho 1 ngày mới bận rộn ở nơi có mặt trời mọc trên đỉnh núi tuyết vào sớm bình minh … nhưng lại không có Tết !
Trên chuyến tàu điện đến công ty của buổi sớm đầu năm Rồng 2012, qua khung cửa sổ tàu, tôi thấy ánh bình minh chan hòa khắp nơi và thấp thoáng phía xa là chiếc mũ tuyết của đỉnh núi Phú Sĩ … Mấy ngày trước trời còn âm u và mưa rả rít , vậy mà buổi sớm đầu năm trời đã chan hòa nắng ấm và đẹp thế này. Một buổi sớm đẹp để khởi đầu cho 1 năm Rồng thịnh vượng và tươi đẹp chăng ?
Chợt, tôi nhớ và nghĩ về những gì mà nhân loại đã trải qua trong năm cũ, một năm đầy thảm họa và không yên bình. Đối với người dân xứ hoa anh đào thì năm 2011 lại còn mang nặng những ký ức đau thương, khi họ phải hứng chịu cùng lúc thảm họa kép của thiên nhiên và con người gây ra: động đất, sóng thần và hạt nhân. Thế nhưng, chính trong những giây phút nguy nan đó, người dân Nhật Bản đã cho bạn bè thế giới được chứng kiến và học hỏi nhiều bài học có ý nghĩa về tinh thần đoàn kết, ý chí kiên cường và lòng nhân đạo cao cả giữa con người với nhau !
Vì thế, để khai bút đầu năm, tôi xin mượn bài viết của người Chị đang sống và học tập ở Nhật và đã có cơ hội tham gia vào chuyến đi tình nguyện đến vùng hứng chịu thảm họa ở Tohoku để cùng nhau ôn lại những bài học đau thương nhưng quý giá của năm vừa qua !
*********************************************************************
NHẬT BẢN: 3 THÁNG SAU THẢM HỌA KÉP
Từ ngày 24 đến ngày 27 tháng 6, 2011, 20 lưu học sinh đến từ 15 quốc gia khác nhau lên đường đến bán đảo Karakuwa, thành phố Kesennuma, thuộc tỉnh Miyagi, cách Tokyo khoảng chừng 500km về phía Bắc. Đây là một trong những tỉnh bị ảnh hưởng nặng nề sau thảm họa kép động đất và sóng thần ngày 11 tháng 3. Chương trình tình nguyện với tên gọi “ROAD Project” (Resilience will Overcome Any Disaster, tạm dịch là “Tinh thần quật cường vượt qua mọi thảm họa”) do Nippon Foundation phát động không lâu sau thảm họa ngày 11 tháng 3. Phối hợp tích cực với Nippon Foundation trong chương trình này gồm có Nikkei Youth Network (NYN, Mạng lưới những bạn trẻ gốc Nhật), GAKUVO (Tổ chức sinh viên tình nguyện) và Friends International Work Camp (FIWC). Trong đó, NYN và GAKUVO cùng hợp tác kêu gọi sinh viên Nhật Bản và sinh viên quốc tế đang theo học ở Nhật tham gia hoạt động tình nguyện, còn FIWC đóng quân ngay tại địa phương, có nhiệm vụ tìm hiểu những nhu cầu của người dân ở những địa phương bị ảnh hưởng cũng như lắng nghe những tâm tư nguyện vọng của họ và từ đó chuẩn bị địa điểm đến cho sinh viên tình nguyện. ROAD project triển khai 3 đợt tình nguyện mỗi tháng và dự kiến sẽ kéo dài đến tháng 3 năm 2012 .
Hành trình lên phương Bắc bắt đầu từ giữa tháng 4. Tính đến nay đã có khoảng 150 sinh viên quốc tế tham gia chương trình này, chưa kể số sinh viên người Nhật. Chúng tôi là nhóm sinh viên quốc tế thứ 8 tham gia “ROAD Project”. Bốn ngày rong ruổi cùng nhau trên chặng đường dài, cùng dọn dẹp những tàn dư đổ nát sau thảm họa và cùng trò chuyện với người dân ở đây là những kỷ niệm không thể nào quên trong đời đối với mỗi chúng tôi.
Đây là nơi chúng tôi tá túc trong suốt thời gian ở đây. Chủ nhà là bác Baba vui tính. Bác đã chuyển sang sống tạm thời trong căn nhà kho sát ngay bên cạnh ngôi nhà này. Khi sóng thần tràn qua quả đồi phía sau nhà, cả tầng 1 căn nhà bị nhấn chìm trong biển nước và bùn. Lúc chúng tôi đến, đồ đạc vẫn còn để ngổn ngang trong các thùng giấy các tông, những mảng tường trơ toác, lộ cả phần gỗ và nệm lót bên trong. Phía sau là một bãi rác khổng lồ lổn nhổn đồ đạc một thời là đồ gia dụng trong nhà bác. Cây xăng cạnh nhà xộc xệch với mảnh vụn bê tông vỡ và không còn hoạt động nữa. Chúng tôi ngủ (trong túi ngủ tự mang theo) trên tầng 2. Mặc dù phải mò mẫm bằng đèn pin vào buổi tối vì hệ thống điện trong nhà đã hỏng nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy thoải mái vì ít ra không phải ngủ trong lều như kế hoạch ban đầu.
Khi xe buýt bắt đầu đổ dốc, Tadakoshi hiện ra trước mắt chúng tôi, quang đãng và bình yên, trái ngược hoàn toàn với hình dung trong mỗi chúng tôi về một vùng đất với những đống đổ nát ngổn ngang và bùn đất xám xịt. Ngoại trừ một bãi rác to tướng ngay sát bờ biển, chúng tôi không thể tưởng tượng được sóng thần đã từng nuốt chửng toàn bộ khu vực này. Khi bắt đầu bước xuống xe, chúng tôi chợt nhận ra rằng những bãi đất trống trước mắt mới đây thôi là những ngôi nhà san sát nhau. Nhìn từ xa, những ngôi nhà gỗ kiểu Nhật trên vách đồi tưởng chửng vẫn còn nguyên vẹn nhưng bên trong đã hoàn toàn hư hỏng. Không còn ai ở lại đây nữa. Họ chỉ đến để dọn dẹp hoặc làm một sô việc lặt vặt.
Chúng tôi được phân công nạo vét một đoạn kênh bị bùn cát lấp, dài chừng 30 mét. Một số người dân địa phương và sinh viên tình nguyện trong vùng cũng tham gia nạo vét con kênh. Công viêc khá vất vả vì bùn đất bị trộn lẫn với cát, đá, gạch vụn và mảnh gương vỡ từ những ngôi nhà gần đó. Cứ khoảng 45 phút chúng tôi lại nghỉ tay 10 phút để uống nước và trò chuyện với mọi người. Làm việc đi cùng với lắng nghe và thấu hiểu- đó chính là tinh thần của ROAD Project bởi chúng tôi tin rằng giúp họ giải tỏa một phần những buồn đau, mất mát quá lớn mà họ đã trải qua có ý nghĩa không kém so với việc giúp họ dọn dẹp để bắt đầu lại từ đầu.
Đây là phần còn lại của căn nhà của bác Haruko (75 tuổi). Lúc động đất xảy ra (30 phút trước khi sóng thần ập vào), bác đã kịp nhờ người người quen lái xe ô tô lên vùng đất cao để tránh nạn. Hiện bác đang sống với họ hàng. Bác kể rằng lúc đấy vẫn có nhiều người đang làm việc ở gần bờ biển những họ nghĩ không sao nên vẫn tiếp tục ở lại.
Bác Haruko và một thành viên trong nhóm. Ngay cả khi mất tất cả và phải chứng kiến những gì đã trải qua, người phụ nữ nhỏ nhắn này như tiếp thêm sức mạnh cho mỗi chúng tôi bởi sự điềm tỉnh, vui vẻ và đôn hậu của bác.
Khi chúng tôi định lấy mì gói và bánh ngọt ra ăn trưa thì các bác ở đây đã chuẩn bị sẵn cơm nắm, cơm trộn, súp cá hồi nóng hổi, các loại bánh ngọt và nước uống cho mọi người. Chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động, ngồi bệt xuống đất và ăn uống ngon lành cùng với các bác. Tôi ngồi cạnh một cô khoảng tầm 50 tuổi, nói chuyện hỏi han đủ thứ. Cô bỗng nhìn xa xăm về phía bãi đất trống và nói: “Không còn gì nữa cả”. Mắt cô ngân ngấn nước. Tôi nhìn cô, im lặng và thấy sống mũi mình cay cay.
Thành quả sau một ngày làm việc. Mọi người vỗ tay khi con kênh đã được khơi thông và những dòng nước trong vắt bắt đầu chảy qua. Chúng tôi cũng vui lây nhưng cảm thấy công sức mình bỏ ra quá nhỏ bé so với những gì họ đã trải qua và những gì họ đã làm cho chúng tôi trong ngày.
Ngày làm việc thứ 2: Có lẽ Shibitachi gần với những gì chúng tôi tưởng tượng hơn. Do lối vào khu làng khá hẹp nên các họat động hỗ trợ vẫn còn hạn chế. Những tàn dư vẫn còn chất đống thành từng núi, ngổn ngang khắp nơi. Trời mưa dầm, ướt át nên không khí càng ảm đạm.
Nhưng nhìn ra xa ngoài phía cảng biển, khung cảnh vẫn vô cùng yên bình như chưa từng có gì xảy ra. Nơi đây vốn nổi tiếng với đặc sản cá ngừ, nhưng hiên tại ngành đánh bắt cá ngừ tạm thời ngưng trệ.Nhiệm vụ của chúng tôi là phân loại và dọn một núi rác cao ngất ngưởng trước một ngôi nhà gỗ bị sóng thần ngoạm đến tầng 3. Dù trời mưa, nhưng mọi việc diễn ra tương đối suôn sẻ vì không có cảnh hỗn loạn hôi của xảy ra. Mọi người trong làng và tình nguyên viên đều bân rộn và tập trung vào với công việc của mình.
Đây là những lá cờ may mắn của ngư dân. Những lá cờ này được treo lên khi tàu chuẩn bị vào cảng để mọi người trong làng biết được họ vừa có một vụ đánh bắt bội thu. Chúng tôi tìm được những lá cờ này khi nhặt và phân loại rác. Đây là là cờ may mắn nên chúng tôi không được phép vất đi mà trả lại cho người dân ở đây.
Trong làng còn có một nhóm sinh viên tình nguyên Nhật đang phụ giúp một gia đình khác. Nguyên cả một ngày chúng tôi chỉ xử lý được 1 núi rác. Đến khoảng 4 giờ chiều, chúng tôi phải dừng công việc lại mặc dù vẫn còn một ít rác trên bãi đất và một số rác đã phân loại chưa được đem đi đổ ở bãi rác quy định. Một thành viên của FIWC nói rằng chúng tôi phải làm việc theo nhịp làm việc của người dân ở đây. Chúng tôi ở đây chỉ 2 ngày và vì vậy ai cũng muốn cố gắng hết sức mình làm được càng nhiều càng tốt. Nhưng đối với người dân ở đây, họ đã bắt đầu công việc dọn dẹp tưởng chừng như vô tận này đã 3 tháng nay. Bởi vậy, chúng tôi không cho phép mình buộc họ phải làm nhiều hơn nữa (Có khoảng 3-4 người địa phương lái xe tải con giúp chúng tôi vận chuyển rác). Mọi người trong làng luôn chân luôn tay với công việc dọn dẹp và sửa nhà nên ít có thời gian để nói chuyện. Không giống như ở Tadakoshi, một số người trong làng vẫn ở lại và họ muốn sửa sang lại ngôi nhà họ đã gắn bó gần như cả cuộc đời. Tuy bận rộn, chị chủ nhà vẫn cố gắng chuẩn bị món bánh bột mì và một ít lon nước ngọt để mời mọi người. Chị cứ nói đi nói lại “gomen, gomen ne” (xin lỗi vì làm phiền mọi người quá). Đến khi chúng tôi ra về, chị tặng chúng tôi một chai sake to đùng còn sót lại sau sóng thần và chạy theo đến gần cảng biển, cười tươi, gập người cám ơn liên tục và vẫy tay chào tạm biệt. Chúng tôi lưu luyến vẫy tay theo, lòng tự hỏi: chúng tôi chưa làm gì nhiều cả mà sao lại nhận được nhiều đến thế.Chúng tôi lên đường trở về nhà bác Baba. Một số thành viên trong nhóm chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ tầng 1 giúp Bác. Đến tối, Bác và những người họ hàng mở một buổi tiệc nhỏ để cảm ơn chúng tôi. Nhưng chính chúng tôi mới là người phải cảm ơn Bác và mọi người ở đây vì tính kỷ luật, tấm lòng hào hiệp, về sự lạc quan và tình người ấm áp.
Giờ đây căn nhà Bác là trụ sở của ROAD project. Chúng tôi rửa sach và để lại đây những vật dụng cần thiết cho những nhóm sinh viên tình nguyện tiếp theo.
Ganbarou Nihon (Nhật Bản, Cố lên!!!). Lá cờ này được treo ở khắp mọi nơi ở những vùng bị ảnh hưởng sóng thần. Không chỉ những người dân ở đây mà cả nước Nhật cùng chung tay góp sức vượt qua nỗi đau này.
Nhóm tình nguyện thứ 8 và người dân ở Tadakoshi. Chúng tôi đã sẵn sang quay lại đây. Ganbarou, Nihon!!!
(Nguồn: Sưu tầm)
***********************************************
Và bức ảnh dưới là thay cho lời kết … Cỏ xanh đã mọc trên đống đổ nát … Bình minh đã đến sau cơn phong vũ …Với ý chí kiên cường cùng với tinh thần đoàn kết, chúng ta sẽ lại cùng xây dựng cuộc sống mới trên mảnh đất hoang tàn này !!!
Vội vàng, tôi viết vào cuốn sổ nhỏ những mong ước của mình cho một năm mới sắp tới … Và chỉ vỏn vẹn đó là 2 chữ … Bình yên !
Chúc mừng năm mới ! Chúc 1 năm bình yên !
3 bức ảnh trên được chụp ở 3 thời điểm khác nhau ở cùng 1 nơi quận Wakabayashi, thành phố Sendai, tỉnh Miyagi, 1 trong những nơi bị hứng chịu nặng nề từ thảm họa động đất, sóng thần ở Nhật Bản. Bức ảnh đầu tiên chụp vào ngày 16/03/2011 cho chúng ta thấy cảnh hoang tàn và mức công phá khi sóng thần ập vào thành phố. Bức ảnh chính giữa được chụp vào ngày 2/06/2011 cho ta thấy công đoạn dọn dẹp thành phố đang được tiến hành. Và bức ảnh cuối cùng được chụp vào ngày 03/09/2011 cho thấy các bạn sinh viên tình nguyện đang giúp đỡ người dân thu dọn đống hoang tàn, và cỏ xanh đã mọc trở lại …. AP / Kyodo News
Posted: 25 Th2 2024
by Mira Chan