Bé Gấu nhà Mira bắt đầu biết bật ngửa ra đập đầu ăn vạ từ hồi 8 tháng, rồi sau đó thì mức độ khủng hoảng muốn khẳng định chính kiến của bản thân ngày càng tăng dần. Bây giờ Gấu hơn 2 tuổi thì cũng là lúc ở đỉnh điểm của cơn khủng hoảng, ví dụ như hôm qua trời lạnh mà nhất định không chịu mặc áo khoác, đội nón, trùm khăn gì hết mà cứ thế mặc phong phanh đòi đi ra đường hic. Bé nhìn thấy cái áo khoác như nhìn thấy quái vật, hét lên rồi cầm cái áo đem đi quăng. Hài mà muốn cười ra nước mắt luôn !
Từ hồi bé bắt đầu biết ăn vạ đến giờ thì cũng là bấy lâu Mira phải rèn luyện tinh thần thép để cư xử như cách các bà mẹ Nhật Bản, đó là vẫn giữ bình tĩnh, không nổi nóng với các em, mà dùng lời lẽ nhỏ nhẹ hay một số phương pháp để giải thích cho bé hiểu. Nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi, đến khi thực hành mới thấy không dễ tí nào. Bởi vì Mira thấy mình càng nhỏ nhẹ, càng áp dụng lời lẽ thì bé càng bướng bỉnh, càng lì, chứ không nghe, làm mình càng “sôi máu” hehe.
Do vậy, có khoảng thời gian Mira cảm thấy bối rối, thật sự không biết làm sao. Mình từng nghĩ hay mình đi sai đường, và nên quay lại với cách truyền thống là dùng roi vọt và nghiêm khắc với bé ! Nhưng làm như vậy thì kết quả cũng không tốt hơn, Mira không thay đổi được bé như cách mình mong muốn, chỉ làm hình ảnh của mẹ trong bé trở nên xấu xí hihi …. Vì mỗi lần mình nổi giận, la mắng thì càng làm cho bé trở nên sợ sệt, muốn tránh xa mẹ, còn sự nổi loạn thì không giảm đi mà càng muốn bùng nổ nhiều hơn ! Đặc biệt, nổi giận một lần hai lần, riết sẽ thành thói quen từ nhà ra đến đường, mà trong cách nuôi con ở Nhật hình ảnh người mẹ nổi nóng la hét với bé sẽ bị xem như quái vật vì rất hiếm xảy ra, thậm chí còn sẽ bị người đi đường báo cảnh sát mời về đồn làm việc vì tội hành hung trẻ em nữa kakaka …
Sau thời gian trải nghiệm thực tế hihi thì Mira mới thấy vấn đề sâu xa hơn, không chỉ đơn giản là tìm cách dập tắt cơn khủng hoảng tuổi lên 2 của bé mà còn phải kềm chế cơn nóng giận của mẹ nữa. Rồi sau đó Mira lại nhận ra Cơn khủng hoảng của bé là một hiện tượng tự nhiên giúp đặt những viên gạch đầu tiên cho sự hình thành tính cách, thể hiện cá tính, chính kiến phản kháng, độc lập của bản thân ! Tuy nhiên do bé còn nhỏ, chưa nói và hiểu hết mọi thứ rành mạch nên đâu thể diễn đạt ý kiến cá nhân một cách bình tĩnh như người lớn được, chỉ có cách nhanh nhất là lao ra đập đầu ăn vạ, gào thét để phản kháng mà thôi.
Người lớn thường sẽ mong muốn bé phải cư xử như một em bé ngoan trong khuôn mẫu mà mình tưởng tượng ra, do vậy khi bé phản kháng thì sẽ không kiên nhẫn và nổi nóng, trách mắng chứ không bình tĩnh để hiểu nguyên nhân sâu xa hơn của những cơn bùng nổ đó. Mẹ chỉ đơn giản nghĩ vậy là bé lì, bé hư, cần bị la mắng, đánh đòn để trở nên ngoan hơn, chứ không nghĩ rằng đó là cá tính của bé, cần phải khuyến khích và hướng dẫn bé đi đúng đường.
Nếu mẹ có thể hiểu, thông cảm cho bé thì sẽ có thể giữ bình tĩnh. Khi mẹ bình tĩnh thì sẽ sáng suốt hơn để nghĩ ra nhiều cách khéo léo giúp bé vượt qua cơn bùng nổ đồng thời học được nhiều điều mới mẻ trong đời. Hiểu được nguyên lý cơ bản này thì không chỉ mẹ Nhật mà cả mẹ Việt hay tất cả mẹ trên thế giới đều có thể giúp bé vượt qua cơn khủng hoảng mà không cần dùng roi vọt hay la mắng !
Do vậy kết luận của Mira là trước hết người lớn của chúng ta cần phải quay về để giải quyết các vấn đề của bản thân mình, là nguồn gốc khiến mình dễ nổi nóng và mất bình tĩnh đối với con. Ví dụ như Mira thì mình tập Thiền, đọc sách của thầy Thích Nhất Hạnh như cuốn Giận – Anger để có thể hiểu và giữ bình tĩnh cho bản thân hihi. Nhưng quan trọng nhất là mình phải yêu thương và tin tưởng con, luôn hiểu được nguyên nhân của sự nổi loạn của bé, để bé tự do phát triển chứ không áp đặt định kiến và những mong muốn cá nhân.
Sau đó bước tiếp theo mới là tham khảo lý thuyết những phương pháp áp dụng vào từng trường hợp cụ thể khi bé ăn vạ để mình có thể tuỳ cơ ứng biến. Nhưng trước hết thì tâm của mẹ phải yên trước thì đầu óc mới đủ bình tĩnh và thông minh để vận dụng các chiêu thức được hihi ….
Các phương pháp tham khảo để giúp bé vượt qua giai đoạn khủng hoảng sẽ được Mira viết tiếp trong phần sau nhé.